Năm 2014, lần đầu tiên Long đặt chân đến Hà Giang và yêu luôn mảnh đất này từ đó.
Tháng 3 vừa rồi Long quay lại và dành 2 tuần chỉ để trải nghiệm dọc theo dòng sông Nho Quế, lên tới tận thượng nguồn.
Thả trôi theo dòng sông Nho Quế bằng chiếc Sup, sau nhiều giờ liền lênh đênh ngắm cảnh, mình chèo vào bờ rồi men theo con đường dốc lên tận trên đỉnh núi, lác đác vài ngôi nhà và điểm trường. Gặp và chơi với thầy cô, trải nghiệm với người dân bản địa một tí rồi mình quay lại Sup để đi tiếp, cứ thế mãi tận đến tối mình quay lại bến .
Mấy ngày hôm sau, mình tìm đường để chạy xe máy sang những điểm trường đó, sau 2 ngày bị lạc thì đến ngày thứ 3 mình mới đến được điểm trường đó. Con đường đi thì khỏi phải bàn, toàn là những con dốc dài trải đá ngổn ngang, một bên là vực thẳm của sông, một bên là vách núi đá, có những đoạn chỉ vừa cho 1 chiếc xe máy đi qua thôi .
Trong hành trình lần này, mình tìm đến những điểm trường ở đây để gởi tình yêu thương của cộng đồng đến với những bạn nhỏ, những đứa trẻ đang phải khổ sở với con đường đến trường. Quãng đường đến trường của các em rất xa với những con dốc dựng đứng, có bạn phải đi tận 4km đường đèo mới tới được trường. Một bữa ăn trưa toàn cơm trắng với một ít rau mà ba mẹ chuẩn bị trước mang theo đến trường, vậy mà có bạn còn không có để ăn, phải xin mỗi bạn một ít để ấm cái bụng cho buổi học chiều .
Những đôi má bỏng đỏ sau đợt rét buốt để lại hằn lên da thịt các em, nhìn thì rất dễ thương nhưng mà rát lắm.
Loay hoay mãi nhiều điểm trường trong 2 tuần, mình cố gắng tổ chức những hoạt động bữa cơm trưa để cố gắng đem lại một tí niềm vui cũng như là một món quà nhỏ để tiếp bước các em đến trường. Khi cái ăn cái mặt còn không có thì làm sao mà mơ đến tương lai được chứ ?
Ở đây mình mới thấy giá trị của cuộc sống là như thế nào, mình cảm thấy mình đã thật may mắn vì bản thân có cuộc sống tự do và hạnh phúc hơn nhiều. Rõ ràng, ngước lên không bằng ai nhưng ngước xuống lại hơn rất nhiều người. Điều này mình đã nghiệm từ rất lâu nhưng càng lúc càng thấu rõ hơn.
Chuyến xe này của Long vốn không có tên gọi, nhưng giờ đây Long muốn gọi là chuyến xe yêu thương. Mong rằng trên hành trình phía trước tiếp tục sẽ đi qua những câu chuyện đẹp và ý nghĩa hơn. Bản thân Long và các bạn đồng hành cũng sẽ cố gắng để mang được nhiều giá trị hơn đến với những em bé vùng cao kia.
Cuộc sống vốn chưa một ngày nào là dễ dàng, mọi thứ đều phải nỗ lực và trân trọng mà có. Đối với những em bé ở đây thì chúng còn phải đối diện với nhiều thứ hơn nữa, vì vậy nhìn lại bản thân, ta càng phải biết quý trọng cuộc sống và cố gắng để đủ sức vừa sống phần mình và san sẻ với mọi người.